Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tắm Cho Đại Ca


Phan_49

Mắt thấy sắp thứ bảy rồi, lắp đặt thiết bị cũng đến giai đoạn kết thúc, lúc này vấn đề xảy ra. Siêu thị cỡ vừa không thể so với quán hàng rong, một hai người trông coi là được, lúc lắp đặt thiết bị xong, sắp xếp hàng hóa lại phát hiện không có ai giúp một tay, điều này làm cho Trang Hào vội quá chừng.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một con đường có thể đi, đó là tìm chị họ của mình. Chị họ của Trang Hào mở một tiệm làm móng ở khu Hướng An, bên trong có ít nhất mười lăm cô gái làm công. Lúc Trang Hào tìm được chị ta, những mỹ nữ trong quán không có một ai đồng ý đi. Trang Hào nghĩ cũng phải, ai lại nguyện ý đi giúp chuyện lặt vặt này.

Nhưng mà, đây không phải là vấn đề, không làm khó được Trang Hào. Anh xuất tất cả vốn liếng đeo bám dai dẳng, rốt cuộc qua được cửa chị họ, sau đó chị ta liền mang theo chúng mỹ nữ chỉnh trang ra trận.

Người tới, nhưng có một yêu cầu, đó là một ngày mỗi người nhận 200 tiền lương, không làm không công.

Trang Hào không còn đường từ chối, nghĩ thầm trước chống đỡ hai ba ngày, sau đó mời thêm người là có thể tá ma giết lừa rồi. (Tá ma giết lừa đồng nghĩa với qua sông đoạn cầu, ăn ốc đổ vỏ …)

Quả thật, ngày thứ bảy khai trương, trước cửa siêu thị đứng đồng loạt một hàng mỹ nữ vóc người vô cùng tốt, các cô mặc đồng phục làm việc trong tiệm làm móng, tóc bối lên, trang điểm, đứng ở cửa siêu thị phục vụ, có chút giống......

Ngày khai trương này có không ít người tới chúc mừng, phần lớn đều là nhân viên trong đội xe lúc trước, còn có một vài ông chủ đã từng hợp tác trước kia. Về phần còn lại, chính là được người giới thiệu tới. Xem xét lại Hoa Kì bên này, thật là một người bạn cũng không có.

Đây không phải do nhân duyên của Hoa Kì kém, mà là cậu vốn không có mở miệng mời ai.

Trong siêu thị bận rộn lại cũng vui mừng, Hoa Kì ngồi ở quầy nơi cửa, trong lòng vui mừng.

“Làm gì vậy?” sáng sớm Trang Hào liền chú ý tới Hoa Kì, đi tới dùng chân đụng cậu một cái, tiếp đó ngồi xuống điểm điếu thuốc nói: “Sao không gọi bạn bè tới?”

Hoa Kì cười đùa nói: “Sợ làm anh mất mặt.”

“Thao, anh là người để ý nhiều như vậy sao?” Trang Hào nhíu mày nói: “Bạn vợ anh không phải là bạn của anh sao? Có gì mà mất mặt.”

Hoa Kì tiếp tục cười nói: “Em có mấy người bạn tốt, nhưng người ta còn bận công việc, em không muốn mời, đều là tắm kỳ, em hiểu rõ bọn họ làm ra tiền khó khăn, nên ngại.”

Trang Hào hít một hơi thuốc nói: “Cũng đúng.”

Hoa Kì không đáp lời, mà quay đầu nhìn xe đi ngoài đường.

“Vợ, thương lượng với em chuyện này.”

Hoa Kì quay đầu: “Hả?”

“Phía sau siêu thị có một phòng nhỏ, anh có chừa lại, chúng ta chuyển qua bên này ở đi.”

Hoa Kì híp mắt cười: “Anh nói chuyển thì chuyển, em nghe anh.”

“Thật mẹ nó nghe lời.” Trang Hào vui thích nói.

“Ơ, tôi nói ông chủ Trang, anh ngồi ở quầy làm gì? Cảm thán cuộc sống à?”

Giọng Bàng Suất vang lên phía sau, Trang Hào và Hoa Kì đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Bàng Suất cà lơ phất phơ đi tới đây, thuận tay móc ra một bao tiền lì xì đưa tới: “Buôn bán thịnh vượng.”

Trang Hào thò tay tiếp nhận bao tiền lì xì, bĩu môi nói: “Có chút mỏng.”

“Thao, còn mỏng? Ông đây sắp táng gia bại sản rồi.” Bàng Suất vừa nói vừa cười, vung vạt áo âu phục ngồi vào thanh chống nơi quầy: “Trang Hào, anh từ ông chủ đoàn xe biến thành ông chủ siêu thị, chênh lệch có chút lớn a.”

Trang Hào buồn bực cười nói: “Thao, mạnh hơn cậu là được.”

Bàng Suất bĩu môi nói: “Cũng đúng, đến bây giờ tôi còn không biết tương lai làm sao đây, vợ không có, sự nghiệp cũng bị nhỡ, nói thật, tôi càng ngày càng hâm mộ anh.”

“Có gì mà hâm mộ, tôi cũng vậy không phải sao?” Trang Hào an ủi hắn nói: “Nếu không phải là Hoa tiểu cẩu, chắc lúc này tôi còn đang lăn lộn nơi đất khách kìa.”

Bàng Suất đồng ý nói: “Cũng đúng, Hoa tiểu cẩu thay đổi anh.”

Trang Hào không đáp lời, mà là móc điếu thuốc từ trong túi đưa tới: “Tới một điếu, mới mua hôm nay.”

Bàng Suất nhìn hai mắt: “Trung Hoa à? Có tiền?”

“Có tiền cái rắm, dùng để ra vẻ đấy.” Trang Hào đương nhiên đốt một điếu, nhẹ giọng nói: “Về sau trong nhà có tiền, tất cả đều để Hoa tiểu cẩu quản, tôi cũng yên tâm.”

Bàng Suất gật đầu nói: “Tôi thấy được, Hoa Kì quản tốt hơn anh.” Nói xong, Bàng Suất thò đầu ra nháy mắt với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, nhớ anh không?”

Vừa dứt lời, Bàng Suất liền bị Trang Hào cho một quyền: “Tôi còn ở đây, cậu dám đùa giỡn vợ tôi?”

“Cái người này, làm gì ghê thế?” Bàng Suất xoa cánh tay nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”

“Tôi động thủ đấy.” Trang Hào lại cho hắn một quyền, Bàng Suất vừa cười vừa ngăn cản, đang lúc hai người gây không thể tách rời thì một chiếc BMW màu đen dừng sát ven đường, tiếp đó một bóng dáng quen thuộc từ trong xe đi xuống.

Chương 100: Đại gia vs Cô vợ nhỏ.

Trang Hào không có mời Chương Thỉ, y hoàn toàn là không mời mà tới. Phút chốc y từ trên xe bước xuống, không khí vui mừng liền trở nên nặng nề, phần nặng nề này chỉ chất chứa ở trong lòng mọi người, lòng dạ hiểu rõ, ai cũng không sảng khoái.

Trang Hào không đứng dậy, chỉ ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt như có như không cười, nói một câu: “Đã tới.”

Chương Thỉ gật đầu một cái, đưa bao tiền lì xì lấy từ túi âu phục, lúc đưa tới nói: “Buôn bán thịnh vượng.”

Trang Hào không từ chối mà thu nhận, xoay tay lại đưa cho Hoa Kì: “Vợ thu.”

Hoa Kì vội vàng nhận lấy, bỏ vào bao nhỏ đã sớm chuẩn bị.

Chương Thỉ đảo mắt quét qua Hoa Kì, cười nói: “Hai người coi như là quang minh chính đại ở cùng một chỗ?”

“Ừ.” Trang Hào đơn giản đáp lại.

Chương Thỉ hé miệng cười, khi ánh mắt của y rơi vào người Hoa Kì lần nữa, Hoa Kì mới chú ý tới, mắt Chương Thỉ có quầng thâm thật đậm, mặc dù y ăn mặc gọn gàng nhưng khó có thể che đậy vẻ mặt mệt mỏi.

“Thao......” Bàng Suất cuối cùng không nhịn được, đầu ngón tay bắn tàn thuốc ra thật xa, lúc đứng dậy nhìn chằm chằm Chương Thỉ nói: “Trang Hào, tôi đi trước, không khí nơi này tôi không chịu được, ghê tởm.”

Trang Hào hiểu ý của hắn, gật đầu nói: “Vậy được, hôm nào có thời gian tới ăn bữa cơm.”

Bàng Suất cười nói: “Chỉ hai người thì không thành vấn đề, nhiều có người ngoài thì tôi không muốn đến.” Bàng Suất đi tới bên cạnh vỗ vỗ vai Trang Hào, lại nói: “Snh em, đừng trách tôi không nhắc cậu, thứ đồ chơi nghĩa khí này không thể làm cơm ăn, đừng mắc mưu người khác.”

Trang Hào không nói, mà ngước đầu nhìn chằm chằm Chương Thỉ.

Chương Thỉ cười nói: “Bàng Tứ gia đang khích bác ly gián sao?”

Bàng Suất khinh thường móc lỗ tai: “Chương Thỉ, mày nếu còn mặt mũi thì về sau đừng xuất hiện trước mặt tao, cẩn thận chọc tức ông đây, ông đây cho mày quả ngon để ăn.”

“Bàng Tứ gia nghiêm trọng rồi, hai chúng ta hình như không có đụng chạm gì đi?” Chương Thỉ cười ha hả nói.

Bàng Suất không nhịn được, rất nhanh buông quả đấm nói: “Chương Thỉ, mày đừng cho là bò lên được Hồng Ngũ thì tự cho rằng mình rất giỏi, nói cho mày biết, bọn Hồng Ngũ đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, mày bây giờ còn chỗ hữu dụng với gã, một khi vô dụng, kết quả của mày không cần tao nói đi?”

Chương Thỉ vẫn mỉm cười như cũ: “Cảm ơn Bàng Tứ gia nhắc nhở.”

Tính khí cứng rắn của Bàng Suất đánh vào vách tường mềm Chương Thỉ, dường như không có một chút tác dụng, lại có vẻ mình rất không phong độ. Ngay cả khi hắn hận Chương Thỉ, nhưng trong nội tâm vẫn hiểu rõ ràng hắn không có một biện pháp gì đối phó y.

“Bàng Suất, cậu trở về trước đi thôi, ngày nào đó tôi gọi điện thoại cho cậu.” Trang Hào lên tiếng cắt đứt cuộc đấu võ mồm của bọn họ.

Bàng Suất nương theo Trang Hào giải vây, nói: “Tôi đi đây, anh cẩn thận một chút.”

Trang Hào cười cười, đưa mắt nhìn Bàng Suất rời đi.

Bàng Suất vừa đi, Chương Thỉ thay thế vị trí của hắn, mặc tây trang hàng hiệu ngồi trên thanh sắt, lúc ngồi xuống lại lấy một hộp thuốc lá Thượng Phẩm từ trong tuối ra: “Đã rất lâu rồi không cùng nhau hút thuốc lá uống rượu.”

Trang Hào cười nói: “Đúng vậy.”

“Để Hoa Kì tránh đi một chút, tôi có vào lời muốn nói với cậu.” Chương Thỉ vừa nhen lửa vừa nói.

Trang Hào quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, Hoa Kì cho là anh muốn mình đi, đang chuẩn bị đứng dậy lại nghe Trang Hào nói: “Vợ tôi không phải người ngoài, có lời cứ nói đi.”

Chương Thỉ lúng túng gãi gãi đầu: “Đã qua được cửa ba mẹ cậu?”

“Không có, còn chiến tranh lạnh.” Trang Hào không chút che giấu nói cho y.

Chương Thỉ ngậm lấy điếu thuốc, mắt nhìn phía trước nói: “Trang Hào, chúng ta còn là anh em chứ?”

“Lần trước không phải đã hỏi rồi sao?”

Chương Thỉ nhếch miệng: “Gần đây trí nhớ có chút suy thoái.”

“Đó là già rồi, nên nghỉ đi.” Trang Hào nửa đùa cười giỡn, thực tế là đang nói khách sáo ám chỉ y.

Chương Thỉ chép chép miệng, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Còn nhớ rõ câu nói cũ, lên phải thuyền giặc đừng nghĩ xuống không, dù xuống, cũng không sạch sẽ được.”

Trang Hào duỗi thẳng hai chân, hai tay chống trên mặt đất: “Vậy thì làm tặc cả đời thôi.”

Nghe vậy, Chương Thỉ hé miệng mà cười cười: “Không có lựa chọn khác.”

Trang Hào thu lại nụ cười, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nghe Bàng Suất nói rồi, Hồng Ngũ người nọ không dễ chọc, phía trên có người chống, sau lưng cũng có người lót đường, ở bên cạnh người như vậy, có thể thoải mái sao?” Trang Hào chuyển mắt nhìn y.

Chương Thỉ vẫn cười như cũ: “Thoải mái hay không thoải mái cũng không phải là điều tôi có thể lựa chọn.”

“Hối hận không?” Trang Hào hỏi.

Chương Thỉ lắc đầu cười, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì, tiện tay ném tàn thuốc, lúc đứng dậy nói: “Tôi đi, đại khái sẽ không tới thăm cậu nữa, bảo trọng, anh em.”

Trang Hào không giữ lại, vẫn nhìn chằm chằm y rời đi.

“Anh......” lúc này Hoa Kì mới dám ra tiếng.

“Hả? Thế nào?” Trang Hào quay đầu lại nhìn cậu.

Hoa Kì do dự một chút: “Anh có cảm thấy hôm nay Chương Thỉ không đúng lắm?”

Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ là có chuyện gì đi?”

“Hồng Ngũ đó là ai?”

Trang Hào không chút suy nghĩ nói: “Là hạng người vì tiền mà liều mạng.”

Loại người này đáng sợ nhất là, vì tiền, vì quyền, cái gì cũng có thể làm, bằng bất cứ giá nào, huống chi chỉ một cái mạng?

Chương Thỉ, từ khi nào anh đã bước lên con đường không lối về này?

Bận rộn cả ngày, gần đến buổi tối, Hoa Kì và Trang Hào đều không có thời gian nghỉ, đóng cửa hàng, hai người lại chạy về phòng cũ, thu dọn hành lý nhét vào xe mới mượn, lúc khóa kỹ cửa chính chuẩn bị rời đi thì thấy hai bóng người từ trong ngõ hẻm tối chậm rãi đi tới.

Gần tới, Trang Hào mới nhìn rõ, là ba mẹ của mình.

Mẹ Trang Hào tinh mắt, liếc một cái liền thấy Trang Hào trong xe, mấy bước vọt tới, kéo cửa xe ra nói: “Con trai, con muốn đi đâu?”

Trang Hào thờ ơ nhìn bà: “Tôi còn tính ngày mai đi tìm hai người, xem ra không cần.” Nói xong, anh đưa chìa khóa phòng cũ qua: “Tôi và Hoa Kì mở một siêu thị, về sau sang bên kia ở, hai người đã không chấp nhận, vậy chúng ta liền đường ai nấy đi, nhưng hai người yên tâm, tôi và Hoa Kì sẽ dưỡng lão hai người, mỗi tháng sẽ đúng hạn gửi tiền qua.”

Mẹ Trang Hào vừa nghe liền nóng nảy: “Con không suy nghĩ cho cha mẹ một chút sao?”

Trang Hào lạnh lùng nói: “Nghĩ rất thấu đáo.”

Cha Trang Hào đứng ở một bên cũng nóng nảy, mắt thấy con trai mình muốn tách ra ở riêng, trong lòng có không sảng khoái cũng không dám nói thẳng, vội vàng nói: “Con trai, có lời gì từ từ nói, cần gì chứ?”

“Không nói, hôm nay quá mệt mỏi, chúng tôi đi.” Trang Hào vội vàng quay cửa sổ xe lên, lúc khỏi động xe, cha Trang Hào lôi mẹ Trang Hào sang một bên, hai mắt nhìn thẳng vào Trang Hào lái xe rời đi.

Trên đường trở về, Hoa Kì len lén đánh giá Trang Hào, thủy chung không dám hé răng.

“Nghĩ gì đấy?” mặc dù Trang Hào nhìn về phía trước, nhưng vẫn nhận ra Hoa Kì bất đồng.

Hoa Kì do dự nói: “Anh, vừa rồi anh......”

Trang Hào thở dài nói: “Không như vậy không được ah…, thái độ phải kiên quyết, thật ra lúc nói như vậy, trong lòng anh cũng bỡ ngỡ.” Trang Hào nhanh chóng liếc Hoa Kì một cái, dặn dò: “Lúc ba mẹ em tới tìm em cũng phải như vậy, nếu không liền phí công nhọc sức.”

Hoa Kì chắc chắn gật đầu: “Biết.”

Mọi việc thương lượng xong cũng đã tới nơi rồi.

Sáng ngày hôm sau Trang Hào dậy trước, vừa cuốn cửa siêu thị lên liền thấy hai người đứng ở cửa khiến anh sợ hết hồn.

“Dì, vì sao hai người lại tới?” Trang Hào nói rất khách khí, dù sao đây cũng là cha mẹ vợ tương lai.

Mẹ Hoa Kì xụ mặt: “Hoa Kì đâu.”

“Ngủ bên trong.” Trang Hào cười nói: “Hai người đến đây lúc nào? Ăn điểm tâm chưa?”

“Không cần cậu quan tâm, gọi Hoa Kì ra đây.” mẹ Hoa Kì lạnh lùng với Trang Hào, ngược lại cha Hoa Kì rất thân thiện nói: “Trang Hào à, cậu gọi Hoa Kì đây, chúng tôi có lời muốn nói cùng nó.”

“Aiz, chú, cháu nào dám.” Trang Hào cười khổ nói: “Cháu nói với hai người, Hoa Kì nói một cháu không dám nói hai, mấy ngày trước cậu ấy dặn cháu, nói hai người tới thì không cần để ý, nếu cháu vào gọi cậu ấy, đoán chừng hai người đi rồi cháu sẽ bị cậu ấy mắng chết.” Trang Hào càng nói càng thê thảm, tội nghiệp.

“Cậu nghe lời nó vậy sao?” mẹ Hoa Kì không hề tin.

“Dì nói lời này.” Trang Hào nịnh nọt nói: “Nói thực cho dì biết, ban đầu lúc cháu theo đuổi Hoa Kì phải tốn tất nhiều công sức nhiệt tình, nếu không nghe cậu ấy......”

“Ai nha nha......” mẹ Hoa Kì khoát tay áo, không nhịn được nói: “Tôi lười nghe mấy chuyện hư hỏng của các người, nhanh gọi nó ra đây.”

Trang Hào từ chối nói: “Dì quá làm khó cháu rồi, muốn đi thì chính dì đi đi, cậu ấy ngủ ở phòng nhỏ bên trong đấy.” Trang Hào tránh ra, nói tiếp: “Cháu còn phải bày hàng, hai người cứ tự nhiên.”

Mẹ Hoa Kì thấy Trang Hào không quay đầu lại liền đi vào, trong lòng tức giận, muốn mắng anh đôi câu nhưng nửa đường lại bị cha Hoa Kì cản lại, hung hăng trợn mắt.

Cha Hoa Kì chỉ chỉ bên trong siêu thị: “Đi vào tìm con trai.”

Mẹ Hoa Kì thở dài, đi theo cha Hoa Kì vào siêu thị. Lúc đi vào, hai người vừa đi vừa quan sát từng góc bên trong, thiết bị lắp đặt rất tốt, vật phẩm trên giá hàng cái gì cần có đều có, một siêu thị như vậy cần xài bao nhiêu tiền? trong lòng lão thái thái càng nghĩ càng giận, tên oắt con này ở bên ngoài làm ra tiền đúng không?

Hai người tìm được phòng ngủ của Hoa Kì, đẩy cửa ra thì Hoa Kì đang đưa lưng về phía bọn họ ngủ, nhưng tư thế có chút bất nhã, hơn nữa trên người còn không mặc quần áo, chăn kẹp giữa hai chân, mẹ Hoa Kì vừa nhìn liền nóng nảy, hận ngứa răng lại không dám lên tiếng.

Cha Hoa Kì phất phất tay với bà, ý bảo bà ra bên ngoài chờ, còn mình thì nện bước bước lạo xạo đi vào.

Trên thực tế, lúc này Hoa Kì đã tỉnh rồi, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu liếc nhìn. Vừa nhìn suýt nữa dọa cậu bắn tiểu, vội vàng ngồi dậy, phủ chăn lên người, nói: “Ba tới?”

Cha Hoa Kì cười ha hả nói: “Nhãi con này, ba là ba con, tới thăm con một chút không được hả…?”

Hoa Kì sợ hãi nhếch miệng: “Ba có chuyện à?”

“Cùng ba đi về nhà đi, ba con chúng ta nào có cách đêm thù?”

Hoa Kì thấy tính khí cha mình tốt như vậy, thả lỏng cảnh giác: “Ba đón nhận?”

Sắc mặt cha Hoa Kì trầm xuống: “Về nhà lại nói.”

Hoa Kì vừa nhìn mặt ông trầm xuống liền biết ông không chịu nhận: “Ba không tiếp nhận thì đừng tới, chúng ta đường ai nấy đi, dù sao con cũng đã lớn, hai người già rồi con sẽ dưỡng lão hai người, hơn nữa Trang Hào cũng nói, mỗi tháng sẽ gửi sinh hoạt phí cho hai người, một chút cũng không thiếu.”

“Thúi lắm.” mẹ Hoa Kì rốt cuộc không nhịn được đẩy mở cửa, chỉ vào Hoa Kì mắng: “Nhãi con mày, cánh cứng rồi đúng không? Nhanh về nhà cùng mẹ, siêu thị này mày góp bao nhiêu tiền? Đến lúc đó lấy lại hết cho mẹ.”

Hoa Kì cứng rắn nói: “Một phân tiền con cũng không có, bỏ cái gì? Đều là tiền của Trang Hào.” lúc nói nhịp tim của Hoa Kì không ngừng cuồng loạn, bởi vì cậu thật sự sợ.

“Mẹ hỏi mày, mày có đi hay không?” mẹ Hoa Kì lạnh lùng nói.

Hoa Kì hít sâu một hơi, chắc chắn nói: “Hai người không chấp nhận con sẽ không đi, cùng lắm thì đường ai nấy đi, nếu mẹ muốn đánh con thì đánh đi, dù sao đánh chết con cũng vậy không đi.”

Mẹ Hoa Kì tiến lên mấy bước áp sát tới, bàn tay vung lên chưa kịp rơi xuống đã bị cha Hoa Kì cản lại.

“Ông buông tôi ra, hôm nay tôi phải đánh chết thằng nhãi con này, làm phản.”

Cha Hoa Kì coi như đã nhìn ra, con trai của mình thật sự cánh đã cứng rắn, trước kia con trai dù nói gì cũng nghe, rốt cuộc cũng có chủ ý của mình.

“Thôi, trở về đi thôi, coi như không có đứa con trai này.” cha Hoa Kì nắm lấy bà, đi ra ngoài.

Mẹ Hoa Kì vùng vẫy mấy cái, tùy tiện mắng: “Ông cứ để nó đi ra ngoài làm mất mặt tiếp à?”

“Về nhà thôi.” cha Hoa Kì ý vị sâu xa nói.

Mẹ Hoa Kì nhìn ông mấy lần, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo ông.

Hoa Kì ngừng thở nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên giường bắt đầu vuốt ve ngực của mình: “Làm mình sợ muốn chết.”

“Vợ?” Trang Hào đột nhiên dò đầu vào cửa, làm như trộm.

Hoa Kì sợ hãi giật mình: “Má ơi, hù chết em.”

Trang Hào vội vàng vào phòng đóng cửa, tiến tới bên giường nói: “Thế nào? Ba mẹ em nói gì?”

Hoa Kì hít mũi một cái: “Còn có thể nói gì?, để em theo bọn họ về nhà, nếu không thì coi như không có đứa con trai em đây.”

Trang Hào lo lắng nói: “Vậy em nói sao?”

“Còn có thể nói sao, theo cách của anh mà nói một lần.” Hoa Kì nhắm mắt lại, giơ tay lên đặt ở trên tay Trang Hào: “Đây là lần đầu em đối cứng với cha mẹ như vậy.”

Trang Hào đột nhiên nhào lên giường, đè Hoa Kì nói: “Vợ, em làm quá tuyệt vời, hôn miệng cái nào.”

Mặc dù Trang Hào khích lệ Hoa Kì, nhưng trên thực tế trong lòng anh vẫn không yên tâm, nếu quả thật chơi cứng, về sau vẫn còn là người một nhà sao?

Đây là một canh bạc a.

Cuộc sống gia đình tạm ổn cứ trôi qua như vậy, mặt ngoài bình thản, bên trong cũng tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc từ trong tâm phát ra.

Liên tiếp hai tuần đã qua, cuối cùng siêu thị cũng đi vào quỹ đạo, về phần nhân viên phục vụ bên này, những con nhóc ở tiệm làm móng đều đi rồi, lúc ấy vì nhiều người tới, bây giờ nhìn lại nào còn tấp nập tốt đẹp như lúc mới khai trương, một hàng cô gì chú bác đứng dài......

Ngày này, Trang Hào ngồi ở trong quầy nhàn rỗi vô sự xem báo chí, chợt có hai ba người vọt tới, trong tay ôm mấy cái thùng. Trang Hào thấy bọn họ, hỏi “Làm gì vậy?”

“À, chúng tôi là công ty điện tử Thịnh Vượng, có người đặt mua máy vi tính, chúng tôi tới giao hàng.”

“Máy vi tính? Người nào đặt?” Trang Hào buồn bực nói.

“Đương nhiên là tôi.” Bàng Suất đứng ở cửa tiệm bày ra tư thế tiêu sái, lúc đi vào phất phất tay với mấy công nhân: “Trang Hào, anh em có chuyện vui muốn chia sẻ.”

Trang Hào nhìn thấy Bàng Suất thậm chí có mấy phần hưng phấn, cười nói: “Chuyện vui gì, nói nghe một chút.”

“Tôi và cùng Thịnh Vượng mở công ty, chuyên kinh doanh máy vi tính, thuận tiện bán vài phim ếch tình yêu.” Bàng Suất tiến vào quầy, ngồi trên một cái ghế, nói: “Thế nào, tôi không kém anh đi.”

“Bán máy vi tính không làm ra tiền.”

Bàng Suất bắt chéo hai chân ngúng nguẩy nói: “Đây tôi làm phó giám đóc, trước khi mở công ty đã điều tra giá thị trường rồi.”

Trang Hào cười nói: “Đã biết thằng nhóc cậu không an phận như vậy.”

“Thế nào, anh em đầy nghĩa khí đi, tặng không cho anh một cái máy vi tính, không có chuyện gì thì cùng Hoa tiểu cẩu nhà anh xem phim một chút, tăng cường kỹ thuật.” Bàng Suất hạ lưu nhướng mày, tiếp đó nhìn quanh bốn phía siêu thị: “Haiz, vợ anh đâu rồi?”

“Đi chợ gần đây mua thức ăn, buổi trưa ở lại ăn một bữa cơm đi.” Trang Hào khách khí nói.

“Được.” Bàng Suất vén tay áo lên: “Đã rất lâu rồi tôi không ăn cơm Hoa tiểu cẩu làm, thèm cực kỳ.”

“Đức hạnh, vậy thì chờ cậu ấy trở lại đi.” Trang Hào đứng dậy đi tới chỗ thùng giấy, lúc mở ra liếc mắt nhìn: “A, là Dell sao? Đủ đại gia đó.”

“Chút lòng thành.” Bàng Suất chau chau mày, tiếp đó thu lại nụ cười, thừa dịp chỉ có hắn và Trang Hào mới nói: “Trang Hào, gần đây tôi nghe nói Chương Thỉ muốn tách ra.”

“Hả?” Trang Hào tò mò quay đầu lại: “Không phải hắn đang hợp tác tốt với Hồng Ngũ sao? Nghĩ thế nào mà muốn làm một mình?”

“Chắc là có chuyện gì đi?” Bàng Suất khoát khoát tay: “Hồng Ngũ là ai, tin tưởng Chương Thỉ rõ ràng hơn chúng ta.”

“Cậu đó, đừng quan tâm chuyện của người khác nữa, quản cho tốt chuyện của chính cậu đi,...... Giúp tôi lắp máy vi tính đi, chờ Hoa tiểu cẩu về cho cậu ấy bất ngờ.” Trang Hào đem màn hình ra: “Lại nói, Hoa tiểu cẩu không biết dùng máy vi tính đâu.”

Bàng Suất cười nói: “Vợ của anh ngay cả điện thoại di động cũng không có, huống chi máy vi tính.”

“Cậu không nói tôi còn không nhớ, ngày khác tôi phải mua cái điện thoại cho cậu ấy.” Trang Hào khom lưng bắt đầu kết nối màn hình và cùng thùng máy, đúng lúc này, Bàng Suất đột nhiên vỗ vỗ lưng Trang Hào: “Này anh em......”

“Làm gì?” Trang Hào quay đầu nhìn lại, lại thấy mẹ mình đứng ở ngoài quầy, trên tay cầm hai túi ny lon, bên trong chứa bốn hộp cơm, ánh mắt của bà có chút sưng, xem rã là do khóc.

Trang Hào nhìn bà như vậy, trong lòng chua khó chịu.

“Gì đó, tôi còn có chút chuyện, hôm nào tới dùng cơm sau.” Bàng Suất cười cười với mẹ Trang Hào, cầm ví của mình liền chạy như điên ra khỏi siêu thị.

Dù trong lòng Trang Hào khó chịu nhưng vẫn duy trì thái độ cứng rắn, tiếp tục cài đặt máy vi tính.

“...... Con trai.”

“Có chuyện gì?” giọng nói Trang Hào cứng rắn, trên thực tế trong lòng rất khổ sở.

Mẹ Trang Hào ho khan hai tiếng, cười nói: “Không có chuyện gì, mẹ ghé thăm con một chút.” Bà nhìn xung quanh mấy lần: “Hoa Kì đâu? Sao lại không thấy cậu ấy?”

“Đi ra ngoài mua thức ăn, nếu không ai nấu cơm cho tôi ăn?” Trang Hào lạnh lùng nói.

“Vậy thì thật tốt.” Mẹ Trang Hào vội vàng lấy hộp cơm trong túi ra, mở nắp nói: “Mẹ làm thịt kho, còn có sủi cảo nhân thịt bằm rau cần con thích ăn nhất nữa, con đói bụng thì ăn trước đi.”

Trang Hào len lén nhìn mấy lần: “Tôi chờ Hoa Kì.”

“Vậy thì chờ, mẹ làm phần hai người, nói thật, mẹ có ấn tượng rất tốt với Hoa Kì, hai người......” Mẹ Trang Hào thở dài: “Mẹ đi về trước, hai người chú ý thân thể, đừng chỉ lo buôn bán, có thời gian dẫn Hoa Kì về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho hai con.”

Nghe thế, Trang Hào hiểu, ngồi dậy nói: “Được, vậy mẹ đi về trước đi, hai ngày nữa con và Hoa Kì trở về thăm hai người.”

“Ừ, mẹ đi, hai đứa giữ sức khỏe.” Mẹ Trang Hào không nhịn được mũi chua, vội vàng đi tới cửa.

Trang Hào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là thắng...... anh nhìn hộp thức ăn trên quầy, trong lòng bất giác cười cười.

“Anh, em đã về, anh xem em mua gì.” Hoa Kì giơ một túi cá lớn chạy vào, cười láo lĩnh nói: “Cá chạch đó, một lát nữa em làm cá chạch kho cho anh, thế nào?”

Trang Hào ngồi ở trong quầy, mỉm cười nói: “Để sau đi, buổi tối rồi làm, mẹ anh mới vừa tới đưa thịt kho và sủi cảo cho chúng ta.”

“Hả?......” Hoa Kì không thể tin vào tai của mình.

Trang Hào mừng rỡ nói: “Bên chỗ ba mẹ anh đã xong.”

“Má ơi, thiệt hay giả?” Hoa Kì ném túi cá chạch xuống đất, chui vào quầy: “Bọn họ nói sao?”

“Bọn họ không nói rõ, dù sao cũng là đồng ý, còn nói anh dẫn em về nhà, làm đồ ăn ngon cho chúng ta.” Trang Hào len lén nhìn mấy nhân viên làm công, không ai chú ý bên này mới dám ôm eo Hoa Kì, nói: “Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta hãy trở về.”

“Tốt.” Hoa Kì là vui mừng lại khó chịu, sa sút tinh thần nói: “Ba mẹ anh xong rồi, nhưng bên ba mẹ em chắc......”

“Không có chuyện gì, từ từ đi.” Trang Hào cười trộm nói.

“Ai nha......” Một tiếng kêu đột nhiên dọa Trang Hào sợ vội vàng buông tay ra, trừng to mắt nhìn công nhân bốc vác ở cửa, nói: “Chuyện gì vậy?”

“Anh Trang, trên đất sao toàn là cá chạch vậy?” Công nhân bốc vác chỉ vào mặt đất nói.

“Ai nha má ơi.” Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài quầy: “Cá chạy rồi, nhanh bắt giúp em.”

Trang Hào bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nghĩ thầm cả buổi trưa không cần làm gì khác, bắt cá chơi đi!

Mấy người chổng mông lên bắt các chạch cả buổi trưa, chờ giải quyết xong eo sắp thẳng không nổi. Trang Hào mệt ngồi trên ghế dựa, cười khổ nói: “Anh thật là xui xẻo.”

Hoa Kì hiểu ý của anh, bỉ ổi tới gần: “Anh cứ tự nhận xui xẻo.”

Trang Hào thở dài bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Bàng Suất đưa cho anh một cái máy vi tính, em rãnh rỗi thì học một ít, không có chuyện gì thì lên đó chơi game.”

Hoa Kì thấy máy vi tính trên bàn, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai anh dạy em đi, đến bây giờ em chỉ biết mỗi bắn bi thôi.”

“Vậy phải xem biểu hiện của em!” Trang Hào du côn cười nói.

Hoa Kì vội vàng đứng nghiêm nói: “Xin ngài yên tâm, tối nay tôi sẽ xuất tất cả vốn liếng để phục vụ ngài.”

“Cứ quyết định như vậy đi, ai za...... cái eo già của tôi.” Trang Hào đỡ eo nói: “Buổi tối chà xát tắm rửa cho anh, mát xa nữa, cô vợ nhỏ.”

“Vâng, đại gia.”

Một ngày phấn khích luôn trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình đã đến buổi tối, ăn cơm tối xong bọn họ đóng siêu thị, hai người trở lại phòng nhỏ cởi sạch sáng loáng. Lúc Trang Hào bế Hoa Kì chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì Hoa Kì đột nhiên tiến tới gặm Trang Hào một hớp. Trang Hào chán ghét bĩu môi: “Một lát đánh răng xong rồi làm, toàn mùi các chạch.”

Hoa Kì chỉ cười không nói lời nào.

Trang Hào bế Hoa Kì vào nhà vệ sinh, lúc buông cậu xuống thì tự mình ngồi trên ghế, ra lệnh nói: “Tắm rửa sạch sẽ cho đại gia.”

“Đại gia cần phục vụ gì? Toàn tập sao?”

Trang Hào giễu giễu nói: “Cái gì cũng phục vụ à? Bao bắn không?”

“Dĩ nhiên.”

Trang Hào cất tiếng cười to: “Nhanh, đừng rề rà nữa.”

“Đợi đã......” Hoa Kì đột nhiên làm ra hiệu im lặng, Trang Hào mê mang nhìn cậu, nói: “Sao?”

Hoa Kì nghi ngờ nói: “Anh nghe, có người gõ cửa phải không?”

Trang Hào nghiêng tai lắng nghe, quả thật như Hoa Kì nói, cửa cuốn của siêu thị bị gõ loạn.

“Thao, hơn nửa đêm ai còn đến vậy.” Trang Hào kéo khăn tắm đắp ngang hông, mở cửa đi ra ngoài: “Ai vậy, đã đóng rồi còn gõ cửa gì?”

“Trang...... Trang Hào, là tôi, Chương Thỉ.” Chương Thỉ máu me đầy người tựa vào cửa cuốn siêu thị.

Chương 101: Đi......

Trang Hào không ngờ y sẽ tới vào lúc này, có chút miễn cưỡng đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Chương Thỉ ngã nhào xuống đất, trên người khắp nơi đều là máu, y cầm thật chặt tay phải của mình, từng ngụm từng ngụm hô hấp: “Trang......”

Trang Hào nhìn bộ dáng như vậy nhất thời cả kinh, vội vàng ló đầu ra ngoài kiểm tra chung quanh, khoảng thời gian này trên đường không có người đi đường, Trang Hào không nói hai lời đi đến bên Chương Thỉ lôi y vào nhà, tiếp đó chạy đến cửa buông cửa cuốn xuống.

“Hoa tiểu cẩu......” Trang Hào hướng vào trong nhà kêu mấy tiếng.

Hoa Kì nghe tiếng chạy ra, thấy Chương Thỉ nằm dưới đất thì sợ không nhẹ: “Sao thế này?”

Trang Hào lắc đầu một cái: “Đi vào trong lấy băng gạc.” Trang Hào đỡ Chương Thỉ lên, từng bước một dời vào trong phòng nhỏ, anh kéo chăn để dưới đất, đặt Chương Thỉ ở trên sau đó kiểm tra thương thế cho y.

Từ khi Chương Thỉ vào cửa, Trang Hào thấy y vẫn luôn che cổ tay phải, chắc hẳn chỗ này bị thương. Anh nhẹ nhàng lấy tay trái của Chương Thỉ ra để lộ cổ tay phải, nơi đó đã sớm thịt máu be bét.

“Ha ha......” lúc này Chương Thỉ lại cười ra tiếng.

Trang Hào cúi đầu nhìn y: “Anh còn có thể cười?”

Chương Thỉ mở trừng hai mắt, mệt mỏi nói: “Xong...... Dĩ nhiên có thể cười được rồi.” Chương Thỉ thử giật giật tay phải, đổi lấy là cơn đau dữ dội.

Trang Hào thấy y đau đến nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đau thì đừng lộn xộn.”

“Anh......” Hoa Kì lấy băng gạc từ trong quầy, chạy chậm tới bên Trang Hào đưa cho anh.

Trang Hào nhận lấy băng gạc nói: “Em đi lau máu trên đất đi, còn ở cửa siêu thị nữa, thấy ai tới thì, nhớ, nếu như trên đường có người hoặc xe dừng lại, nhanh chóng trở vào tìm anh.”

“Biết.” Hoa Kì cầm một cái quần từ trong nhà, xoay người đi ra ngoài.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .